Thứ Hai, 30 tháng 8, 2010

HÀM SƠN ĐẠI SƯ TỈNH THẾ CA

Bụi trần, sóng trắng hai thứ mịt mờ
Nhẫn nhục ôn hòa là diệu phương
Mọi chỗ cứ tùy duyên mà qua ngày tháng
Cả đời cứ an phận mà vui sống
Đừng làm mê mụi bản thân của mình
Cũng đừng bới khoét lỗi lầm của người
Cẩn thận giao tiếp thì không hối hận
Từ xưa đến nay nỏ cứng thì dât đứt trước
Mỗi ngày thường thấy dao bén thì dễ bị mẻ
Gây mầm tai họa chỉ vì cái lưỡi bậy bạ
Gọi tai họa đến phần nhiều là do lòng ác độc
Trái phải không cần tranh người, ta
Đây kia cần gì phải luận hay, dở
Thế sự xưa nay phần lớn là khiếm khuyết
Làm sao mà tránh được sự vô thường
Bị lỗ một chút cũng không sao
Lùi bước nhường ba phân cũng chẳng hại gì
Ngày xuân mới thấy dương liễu xanh
Gió thu thổi lại thấy hoa cúc vàng
Vinh hoa cuối cùng chỉ là ba canh mộng
Phú quý cũng giống như sương tháng chín
Sinh lão bệnh tử ai thay thế được
Cay đắng ngọt bùi tự mình chịu lấy
Đừng có gắng sức tranh đấu với nhau
Trăm năm cũng giống như sân diễn tuồng
Khoảnh khắc một tiếng phèng la gõ
Chẳng biết quê hương là chỗ nào